Lam nhan họa thủy ~ Diệu thủ hoành sinh ლ(≥♥≤ლ) 

(Dược nhân) chương 1

Ban đêm lạnh giá, gió tuyết dữ dội. Đường phố sớm đã được tầng tầng lớp lớp tuyết trắng phủ kín.
Tuy vậy, trong Lục Liễu sơn trang lúc này tất cả mọi người đều đang nhốn nháo, nha hoàn, người hầu đều mang vẻ mặt nôn nóng vội vàng đi qua đi lại.

“A — a –” Một tiếng thét chói tai từ trong phòng truyền ra, tiếng thét chói tai kia thấu tận tâm can.

Lục Liễu sơn trang trang chủ Liễu Tiêu đứng ở ngoài cửa phòng, sắc mặt lộ vẻ lo lắng, hai tay đấm vào nhau, đi tới đi lui.

Tiểu Phù Nguyệt hai mắt mở to nhìn mọi người trước mặt đi qua đi lại, sau đó chạy đến bên người Liễu Tiêu, dùng bàn tay nhỏ nắm lấy vạt dưới y phục Liễu Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên vẻ nghiêm nghị, “Phụ thân, Nguyệt nhi muốn có muội muội.”

Liễu Tiêu dừng cước bộ lại, nhìn thoáng qua tiểu Phù Nguyệt, sau đó thu hồi sắc mặt lo lắng, đổi lại một dáng vẻ tươi cười, ngồi xổm xuống đem tiểu Phù Nguyệt ôm ở trước ngực, “Nguyệt nhi vì cái gì muốn có muội muội a?”

“Nguyệt nhi không biết, Nguyệt nhi chính là nghĩ muốn có muội muội.”

“Vậy nếu nương sinh ra một đệ đệ thì làm sao đây?”

“Vậy thì đem đệ đệ nhét trở vào bụng nương, rồi lại sinh một muội muội ra đây.”

Liễu Tiêu nhìn tiểu Phù Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi cười ra tiếng, đây là đồng ngôn vô kỵ (1) sao.

“Bất quá……” Tiểu Phù Nguyệt nhìn Liễu Tiêu, sau đó nghe thấy tiếng thét chói tai rồi nói, “Nếu là như vậy nương nhất định sẽ rất đau, cho nên đệ đệ thì đệ đệ đi, dù sao Nguyệt nhi cũng đều thích.”

Liễu Tiêu xoa xoa đầu tiểu Phù Nguyệt, trong lòng cảm khái tiểu Phù Nguyệt nhu thuận hiểu chuyện, sau đó tâm tư lập tức chuyển về đứa trẻ trong phòng.

Hắn biết đêm nay sẽ có sự tình gì, hắn chỉ hy vọng một đêm này thời gian qua chậm một chút, ánh bình minh sáng lên muộn một chút.

Liễu Phù Nguyệt hai tay vòng quanh cổ Liễu Tiêu, hắn hơi cau mày, cái miệng trẻ con nhỏ nhắn khép chặt, hài nhi mập mạp khuôn mặt nhợt nhạt, không biết là bởi vì tiết trời quá lạnh hay là bởi trong lòng hắn đã thực lo lắng cho nương hắn.

“Oa –” Tiếng khóc trẻ con vọng ra, tiểu Phù Nguyệt sắc mặt dãn ra một chút, khóe miệng cong lên, hắn nghĩ đến nguy hiểm đã qua, hắn muốn muội muội nhưng có lẽ đệ đệ đã ra đời về sau có thể cùng hắn chơi đùa.

Liễu Tiêu nghe thấy tiếng khóc lóc phía sau, lại còn là cùng một lúc, biểu tình trên mặt càng thêm ngưng trọng.

Đem tiểu Phù Nguyệt đặt xuống đất, hắn nhảy một cái vào trong phòng, vẻ mặt vui mừng, mà Liễu Tiêu lại là đứng một hồi lâu mới vào cửa, nhìn thấy người trên giường liền lập tức chạy lại.

“Trang chủ, là vị công tử nhé.” Bà đỡ cười đem hài tử ôm trong lòng đưa cho Liễu Tiêu xem, nhưng mà nàng không hiểu vì cái gì mà Liễu Tiêu sau khi thấy hài tử lại không hề có một chút hoan hỷ của người được làm cha, chẳng lẽ bởi vì đây là hài tử thứ hai, cho nên không vui vẻ hay sao?

“Tiêu ca……” Người trên giường khuôn mặt đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút huyết khiến người ta vội đến sợ hãi.

“Tứ Nương, đừng, nàng đừng nói chuyện……” Liễu Tiêu đau lòng nhìn tứ nương, tay nhẹ nhàng lướt trên mặt của nàng, khe khẽ vuốt ve.

“Không…… Tiêu ca……” Tứ Nương mỉm cười, môi khô khốc đột nhiên chảy máu, nhiễm đỏ đôi môi vô sắc, “Tiêu ca…..Ta biết…..Đây là lựa chọn của ta, người đừng lo lắng ta ……”

“Tứ Nương, nàng thân thể không tốt, ta lúc trước đã nói qua không cần đứa bé này……”

Tứ Nương gắng gượng nhấc tay lên, đưa tay che miệng Liễu Tiêu, “Tiêu ca….. Hài tử này lấy tên là Liên được không? Hắn nhất định được người yêu thương, cho nên kêu Liên được không?”

Liễu Tiêu gật đầu, phất tay một cái, ý bảo tất cả mọi người lui xuống phía dưới, mấy người hạ nhân muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một chút liền đi hết.

Bà đỡ ôm hài nhi mới sinh đưa cho Liễu Tiêu, sau đó đem tiểu Phù Nguyệt đặt ở bên giường, rồi cũng rời đi.

“Nương……” Tiểu Phù Nguyệt thanh âm mềm mại khiến người ta cảm thấy thực đáng yêu, biểu tình hắn giờ phút này là hoàn toàn khó hiểu.

Tứ Nương đưa tay xoa xoa khuôn mặt tiểu Phù Nguyệt, nhẹ nhàng mà nhéo một cái, “Nguyệt nhi về sau nhất định phải yêu thương đệ đệ biết không?”

“Vâng, Nguyệt nhi nhất định sẽ yêu thương đệ đệ.” Tiểu Phù Nguyệt lập tức nở nụ cười, trên gương mặt lộ ra má lúm đồng tiền bé xíu, đôi mắt sáng ngời lấp lánh lấp lánh. Hắn muốn đến ôm tiểu hài tử để chứng minh cái gì đó, chỉ tiếc bản thân hắn còn quá nhỏ, cánh tay nhỏ ngắn cũn, khí lực cũng không lớn, căn bản là ôm không được, sau đó cấp bách mang vẻ mặt có chút xấu hổ nhìn Tứ Nương.

Liễu Tiêu nhìn Tứ Nương khuôn mặt dần dần hồng nhuận, trong lòng cả kinh, hắn biết Tứ Nương thời gian không còn nhiều.

“Tiêu ca……” Tứ nương mỉm cười, “Cuối cùng hôn ta một chút có được không?”

Liễu Tiêu đột nhiên cảm thấy hắn trở lại thời điểm lần đầu tiên gặp Tứ Nương, ngay tại đây bên trong sơn trang này, nàng đến xem bệnh, mà hắn hãy là một tiểu đồ đệ, sau đó hắn liếc mắt một cái liền yêu thương này cô nương nhát gan ngại ngùng này.

Liễu Tiêu nở nụ cười, chậm rãi cúi đầu, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng bao phủ ở trên đôi môi thấm đầy máu tươi, sau đó đem máu liếm sạch.

Tứ Nương thỏa mãn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt sáng lấp lánh theo khóe mắt chảy xuống, nàng không thấy là, khóe mắt Liễu Tiêu đồng dạng cũng là một giọt nước mắt trong suốt sáng lấp lánh, sau đó rơi ở trên mặt Tứ Nương, cùng nước mắt nàng hoà lẫn vào nhau, rơi vào trên gối, biến mất.

Liên sao? Nhất định được người trong nhà yêu thương, cho nên gọi tên là Liên……

Liễu Liên…… Liễu Liên…… Liễu Liên……

Thời gian vụt qua, mười bốn cái xuân thu đã đi qua.

Khói trên sông mờ ảo, trên mặt sông một vùng mưa bụi mù trời, dù cho thị lực của ngươi có tốt như thế nào, phạm vi ngươi có khả năng thấy cũng không quá một trượng.

Xa xa một bạch y nam tử chậm rãi hướng bên hồ đến gần, nếu như chỉ nhìn bóng lưng hắn nhất định sẽ tưởng là một vị cô nương vô cùng thướt tha, thế nhưng lại nhìn kỹ ngươi sẽ phát hiện ngươi sai rồi, kia rõ ràng chính là một thiếu niên.

Tóc dài màu đen mềm mại phủ kín ở sau đầu, bước đi mang theo dao động rất nhỏ mà thoạt nhìn giống như một khối tơ lụa thượng hạng màu đen. Mi nhàn nhạt, đôi mắt sáng ngời, mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng đều đặt ở trên khuôn mặt đẹp đẽ, làm cho người ta không thể không cảm thán vì sao hắn không phải một thiếu nữ duyên dáng.

“Lão Trương, lại phải phiền hà ngươi.” Thiếu niên kia đi đến chiếc thuyền nhỏ bên hồ, ưu nhã mà bước chân xuống thuyền, thứ thanh âm tự nhiên làm cho người ta như si như túy (2)

Trên đời vì sao lại có nam tử mĩ lệ như vậy chứ?

“Được rồi, đại thiếu gia.” Nhà đò, cũng chính là lão Trương bắt đầu chèo thuyền.

Liễu Phù Nguyệt nở nụ cười, như cây đón gió xuân.

Thuyền này kỳ thật là đặc biệt vì Liễu Phù Nguyệt chuẩn bị, mà đường đi cũng chỉ có một, chính là đi qua nơi bí mật nhất của Lục Liễu sơn trang, Y Dược Các.

Người biết đường tới Y Dược Các không nhiều, tính cả những người trong này thì chỉ có một mình Liễu Phù Nguyệt là không biết khinh công, những người khác mỗi lần chỉ cần dùng khinh công là có thể thuận lợi mà đến Y Dược các, nhưng Liễu Phù Nguyệt lại không thể, cho nên trang chủ Liễu Tiêu liền đặc biệt giúp hắn tìm một cái thuyền nhỏ, tìm một người thực tin cậy đến giữ thuyền.

Sau một đoạn thời gian trôi qua, thuyền nhỏ chậm chạp cập bờ.

“Lão Trương, cám ơn ngươi, ta cầm chút đồ đạc liền ra ngay.” Liễu Phù Nguyệt trên bờ, đi trên cây cầu xây bằng đá bạch ngọc, trên mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng tươi cười.

“Đã biết, đại thiếu gia.” Lão Trương buông mái chèo, ngồi xuống.

Liễu Phù Nguyệt đẩy cánh cửa lớn màu đỏ, một cỗ mùi hương của sách lẫn mực in phả vào mặt.

Đứng ở cửa suy nghĩ một chút, Liễu Phù Nguyệt trực tiếp theo bên trái đi vào, cầm lên hai cuốn sách mà hắn muốn, không biết như thế nào đi tới trước cánh cửa nhỏ ở tận cùng bên trong, dừng cước bộ lại, nghiêng đầu cứ như vậy mà nhìn.

Cửa gỗ nhỏ đen nhánh cùng đồ trang trí màu đỏ thẫm trong Y Dược các có vẻ không hợp nhau, mùi gỗ đàn hương nồng đậm vẫn tỏa ra. Trên khung cửa hẳn là có bày ra hai tờ giấy niêm phong cũng không biết khi nào bị xé bỏ mà biến mất không thấy.

Mất rồi thì thôi, dù sao đồ vật bên trong cũng không phải đã sớm không có rồi sao.

“Nguyệt nhi, không đi vào sao?” Thanh âm trầm thấp lại còn có sức hút truyền ra từ trong cửa gỗ nhỏ màu đen.

Liễu Phù Nguyệt dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ nhỏ.

Gian phòng thực tối, bên trong cùng bên ngoài giống nhau đều là bày đầy giá sách, thế nhưng có duy nhất một chút khác biệt chính là, bên trong giá sách tất cả đều trống không, bụi bặm phía trên tích tụ thành một lớp thật dày.

Trong phòng loáng thoáng có một cỗ mùi nấm mốc, làm cho người ta ngửi mà thấy khó chịu.

“Cha.” Liễu Phù Nguyệt kêu một tiếng, hắn thấy là Liễu Tiêu một mình một người, nét mặt cô đơn đứng ở giữa gian phòng, giống như đang ngẩn người.

Liễu Tiêu nhìn gian phòng “trống trải”, nở nụ cười, loại tươi cười kia Liễu Phù Nguyệt nhìn không hiểu, mang theo áy náy, mang theo hổ thẹn, mang theo hối hận, còn có thật nhiều thật nhiều thứ, hắn đều nhìn không hiểu.

“Nguyệt nhi, biết sách trong phòng này là nói về cái gì không?” Tay Liễu Tiêu chậm rãi lướt nhẹ qua giá sách, giống như đang vuốt ve thứ đồ vật chính mình thương yêu nhất vậy.

Liễu Tiêu còn chưa đến bốn mươi, không biết dùng phương pháp gì chăm sóc nhìn qua cũng không quá trên dưới ba mươi tuổi, dấu tích năm tháng căn bản là không có lưu lại cái gì ở trên người hắn, rõ ràng là cha của hai đứa hài tử, thân phận này lại ngược lại làm cho hắn càng có vẻ xuất sắc.

Thân phận Liễu Tiêu, kỳ thật cũng là một bí mật.

“Dược nhân.” Liễu Phù Nguyệt cười, thế nhưng cũng rất vân đạm phong khinh mà nói .

Liễu Tiêu nghe xong, cũng không biết làm sao, đột nhiên dùng một lực, chặt đứt một giá sách.

“Cha, tài liệu ở đây không phải năm ấy Phù Nguyệt sinh ra đều bị tiêu hủy sao?” Liễu Phù Nguyệt hơi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi.

“Ân.” Liễu Tiêu buông lỏng tay ra, trả lời bâng quơ.

Liễu Phù Nguyệt biết Liễu Tiêu không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều.

“Ngươi đi trước đi, ta còn muốn đợi một lát.” Liễu Tiêu xoay người, hai tay để ở phía sau, lưu lại cho Liễu Phù Nguyệt một bóng lưng màu xanh nhạt.

“Vâng, cha. Vậy Phù Nguyệt đi trước.” Liễu Phù Nguyệt tay cầm sách dược nắm chặt, ngón tay trắng bệch.

Liễu Phù Nguyệt dứt khoát xoay người, cửa gỗ nhỏ sơn đen đóng lại, rời đi.

Chú giải:

1. Đồng ngôn vô kị: trẻ nhỏ nói chuyện không kiêng kị

2. Như si như tuý: như ngây ngốc, như say mê

Bình luận về bài viết này