Lam nhan họa thủy ~ Diệu thủ hoành sinh ლ(≥♥≤ლ) 

(Dược nhân) chương 8

Mọi người cùng ồ lên.

Mặc dù bây giờ chưa phải mùa đông, thế nhưng Liễu Liên vẫn nhịn không được mà tự thấy run rẩy.

Trương viên ngoại cũng thấy được hành động như có như không này, trong lòng một luồng nộ khí, “Thẩm công tử, Trương mỗ hôm nay tại đây mở lôi đài, chính là để giúp tiểu nữ tìm một vị hôn phu. Lúc trước ta cũng nói rất rõ ràng, phàm là hôm nay ai giành chiến thắng cuối cùng, sẽ phải lấy tiểu nữ làm vợ. Không được phép đổi ý!”

Liễu Liên xem một màn hài kịch không tên ở trên đài, cảm thấy rất là hứng thú, nhưng lại nghĩ, vì sao nam tử dáng vẻ tuấn mỹ như thế lại là một kẻ đoạn tụ ?

Không nén được nhìn về phía Liễu Phù Nguyệt, ách…… Liễu Phù Nguyệt hẳn là sẽ không thay đổi thành cái bộ dạng kia đi, có cảm giác bọn họ rồi cũng sẽ giống như vậy.

Liễu Phù Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của Liễu Liên, cảm thấy rất tức cười, liền muốn trêu đùa đệ đệ khả ái này của hắn.

“Liên nhi……” Liễu Phù Nguyệt cúi đầu gọi một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ ái muội, khuôn mặt chậm rãi áp sát về phía mặt Liễu Liên.

“Oa !” Liễu Liên theo bản năng kêu lên một tiếng, lùi lại phía sau mấy bước, nếu không phải phía sau có người chắn ngang, hắn có lẽ không biết phải thối lui đến chỗ nào.

Trên mặt hắn một mảnh kinh ngạc, tim “thình thịch” đập liên hồi.

Liễu Phù Nguyệt nhìn nhất cử nhất động của hắn, cười ha hả đến xán lạn.

Liễu Liên suy nghĩ một chút, được lắm, lại muốn đùa giỡn hắn …… Hừ, hắn làm sao đã quên Liễu Phù Nguyệt thích nhất là đùa giỡn người khác chứ?

Cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút buồn cười, hơn nữa cảm giác quá ngượng ngùng, trên mặt bất giác thoáng hiện hai tầng ửng hồng, nhìn qua thực vô cùng khả ái.

Liễu Phù Nguyệt lại nhìn hắn cười ái muội, hắn trực tiếp hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn đến Liễu Phù Nguyệt .

Chỉ biết khi dễ hắn…… Hừ, một ngày nào đó phải trả thù lại.

Một lát sau, Liễu Liên lại nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt kích động lôi kéo Liễu Phù Nguyệt bỏ chạy.

Liễu Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện đã chạy rất xa, dừng lại cúi gập thắt lưng xuống thở ồ ồ, khuôn mặt đỏ bừng nhưng không bị mất đi vẻ tao nhã, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra mà, sao đã bất giác chạy nhiều như vậy…… Đầu óc trống rỗng đến vài giây, sau đó hắn cũng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu hướng Liễu Liên cười ngốc.

Vừa rồi thời điểm luận võ, ánh mắt Thẩm Trúc Nam nhìn Liễu Liên chính là ánh mắt vừa rồi Liễu Phù Nguyệt nhìn Liễu Liên, thực ái muội.

Tuy nói tên Thẩm Trúc Nam kia nhìn qua bộ dạng khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng mà Liễu Liên hắn mới mười bốn tuổi nha, muốn hủy hoại đóa hoa tổ quốc? Không có cửa đâu ! Huống chi, hắn cũng không có nảy sinh cái loại hứng thú đó, ngẫm lại hai đại nam nhân ở cùng một chỗ bộ dáng khanh khanh ta ta (1) thực cảm thấy ghê tởm.

“A, tiểu Liên Liên, tiểu Nguyệt Nguyệt, các ngươi thế nào lại ở chỗ này?” Cách đó không xa lại truyền đến thanh âm cực kỳ quen thuộc.

Tại sao thế giới này nhỏ như vậy? Đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi Liễu Liên nghe thấy thanh âm kia.

“Tiểu Tâm Tâm, ta đã nói, chúng ta trốn tránh cũng vô ích mà! Bây giờ không phải, chúng ta lại chạm mặt rồi!” Trần Ngôn Hâm đắc ý cười cười.

Có lẽ đây là số mệnh rồi. Trần Nhan Tâm nhìn trời, muốn cười, nhưng lại phát hiện chính mình không cười nổi, như thế nào cũng nhếch không nổi khóe miệng nặng nề kia.

“Tiểu Liên Liên, các ngươi muốn đi đâu? Ta nhớ các ngươi là ra ngoài du ngoạn đúng không? Chúng ta cùng nhau đi có được không?” Trần Ngôn Hâm nhìn như lấy lòng Liễu Phù Nguyệt cùng Liễu Liên.

Vốn tưởng rằng muội muội hắn sẽ quản hắn một chút, không nghĩ tới muội muội hắn lại coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, chỉ nhìn về phía khác.

Liễu Liên không thích hai huynh muội bọn họ, nhưng mà ấn tượng của Liễu Phù Nguyệt với bọn họ cũng không tệ lắm, không biết vì sao, ngay từ đầu xác thực đối với bọn họ đã có địch ý, thế nhưng có một loại cảm giác nói không nên lời, muốn tin tưởng bọn hắn. Chính là, hiện tại có phải hay không đã quá muộn ?

Liễu Liên tỏ rõ thái độ không muốn cùng đi với bọn họ, hắn ghét nhất chính là Trần Ngôn Hâm kia gọi “Tiểu Liên Liên”, mỗi lần nghe là một lần muốn phát ói, hắn cũng không muốn đến sau cùng chính là “Ói ra bằng hết” , kia không phải vừa vặn ứng nghiệm câu kia của bọn họ “Mạng ngươi không quá ba mươi”.

Hắn mới mười bốn tuổi, cảnh đẹp non sông còn chưa ngắm đủ đâu.

Cuối cùng do Trần Nhan Tâm thờ ơ, Trần Ngôn Hâm tận lực cầu xin, Liễu Phù Nguyệt lạnh nhạt cười, Liễu Liên rốt cuộc cũng đành chịu, bốn người đồng ý cùng lên đường.

Nhưng bọn họ cũng chưa nghĩ ra nên đi đâu, cuối cùng Trần Ngôn Hâm nói đi hướng bắc, nhưng mà muội muội hắn nói hướng bắc có nguy hiểm, cho nên hắn liền lôi kéo những người khác cùng đi hướng nam, bởi vì muốn cách xa nguy hiểm, càng xa càng tốt.

Chính là không nghĩ tới thay đổi bất chợt khiến cho tình hình của bọn họ cũng theo đó mà có sự đổi khác.

Bốn người đi dọc theo bờ hồ, Trần Nhan Tâm bộ dạng lạnh lùng, từ đầu tới cuối cũng không mở miệng nói chuyện, khuôn mặt hồng hồng ít nhất còn có thể khiến người ta biết nàng là một người còn sống, mà không phải một người đã chết.

Trần Ngôn Hâm cùng Liễu Liên trêu đùa, một người cái gì cũng không hề kiêng kỵ, nói chuyện trên trời dưới biển, một người là xem kẻ kia vô cùng không vừa mắt. Bất quá dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử thôi, cãi nhau cũng là bình thường .

Còn lại Liễu Phù Nguyệt vẫn đi theo phía sau bọn họ, nhàn nhạt mỉm cười, thỉnh thoảng mở miệng lại nhắc nhở hai tiểu bằng hữu phía trước chuyên làm ầm ĩ chú ý mặt đường và nguy hiểm một chút.

“A, các ngươi mau nhìn xem, phía trước kia không phải tiểu Nam Nam sao?” Trần Ngôn Hâm lớn tiếng kêu la , ý đồ muốn cho người phía trước kia chú ý, “Tiểu Nam Nam !”

Nhìn thấy hắn Liễu Liên liền cảm thấy một trận gió lạnh, có lẽ là bởi cái sợi tơ màu trắng hắn mang theo kia, dù sao cũng cảm thấy lạnh vô cùng.

Chẳng phải hắn nên làm con rể nhà đại phú hay sao?

“Chào mọi người!” Thẩm Trúc Nam xoay người, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, điềm đạm cất tiếng, “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Rõ ràng chính là cố ý ở đây chờ bọn hắn, không cần nhìn cũng biết. Bằng không làm sao lại đúng lúc như vậy, tốc độ nhanh như vậy đuổi tới trước bọn họ, vừa vặn đúng lúc hảo hảo chờ bọn họ xuất hiện chứ?

“Tiểu Nam Nam, ngươi sao lại ở chỗ này, ngươi không phải tham gia luận võ kén rể sao?” Bảo bảo (2) Trần Ngôn Hâm tò mò nghiêng đầu, giả dạng Tiểu Bạch, trước tiên hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.

“Ta chạy.” Thẩm Trúc Nam bâng quơ nói, nhẹ nhàng đung đưa cây quạt vài cái không biết cố tình hay vô ý.

Chỉ biết, bất quá hắn sao lại muốn chạy? Ở đằng kia không phải là rất hài lòng sao, con rể đại phú hào, còn tặng kèm một đại mỹ nữ.

Liễu Liên cũng thực khó hiểu, chỉ có điều hắn làm bộ như không muốn biết, thế nhưng ánh mắt hiếu kì kia lại như muốn bán đứng hắn.

“Ta là tới gặp các ngươi, muốn cùng các ngươi kết làm bằng hữu.” Thẩm Trúc Nam ôn nhu nói, ánh mắt mơ hồ bất định, thấy ánh mắt cùng vẻ mặt Liễu Liên lại càng tươi cười hơn nữa.

“Không được không được, chúng ta đi thôi.” Liễu Liên lập tức không kiên nhẫn trả lời hắn, hắn chính là rất ghét Thẩm Trúc Nam này.

“Không được không được.” Lần này người nói là Trần Ngôn Hâm, nhưng đối tượng hắn nói lại là Liễu Liên, “Tiểu Nam Nam đáng yêu như vậy, chúng ta để cho hắn đi cùng chúng ta đi.”

“Không được, ta không đồng ý!” Liễu Liên lập tức phủ quyết.

“Không được, ta muốn hắn cùng đi với chúng ta, tiểu Nam Nam thực khả ái!” Trần Ngôn Hâm lập tức giả bộ dễ thương, chu cái miệng nhỏ nhắn, hai má bầu bĩnh hồng hồng, nhẹ nhàng mà lôi kéo hai tay áo Liễu Liên đung đưa.

Thẩm Trúc Nam khả ái? Nhìn tới nhìn lui, vẫn là Trần Ngôn Hâm đáng yêu nhất đi ?

“Không sao, các ngươi đi đường các ngươi, ta theo ở phía sau là được rồi, sẽ không quấy rầy đến các ngươi.” Thẩm Trúc Nam tươi cười hướng Liễu Liên nói, Liễu Liên lập tức quay qua hắn làm động tác nôn mửa.

Làm sao lại có người da mặt dày như vậy? Còn muốn đi theo sau bọn họ !

Liễu Liên tuy rằng không đồng ý, nhưng mọi người đã nói vậy, hắn cũng không có biện pháp.

“Đúng rồi, tại hạ còn chưa biết tên các vị.” Thẩm Trúc Nam thản nhiên cười tựa như gió xuân.

“Đây là tiểu Liên Liên, Liễu Liên, Tiểu Nguyệt Nguyệt, Liễu Phù Nguyệt, ta là Trần Ngôn Hâm, đây là xá muội Trần Nhan Tâm. Ta là Ngôn trong ngôn ngữ, Hâm trong hâm mộ. Xá muội là Nhan trong nhan sắc, Tâm trong trung tâm.” Trần Ngôn Hâm lập tức giới thiệu, cuối cùng còn không quên cười một cái thật to.

“Nguyên lai là hai vị thiếu trang chủ Lục Liễu sơn trang cùng thiếu bảo chủ Trần gia trấn, ha ha.” Thẩm Trúc Nam không biết là có mục đích hay vô thức mà lấy tay phất phất sợi tóc bên tai trái kia.

Hắn chính là như vậy muốn nói cho người khác biết hắn đoạn tụ sao?

 

Chú giải:

1. Khanh khanh ta ta (卿卿我我 ) : Trong cung đình, đây là cách xưng hô gần gũi giữa bề tôi và hoàng đế . Nhưng trong một số trường hợp như bạn bè thân hữu hay vợ chồng cũng có thể sử dụng cách xưng hô này để thể hiện sự thân mật .

2. Bảo bảo ( 宝贝 ) : Nghĩa là em bé ~> trong trường hợp này , Trần Ngôn Hâm  làm bộ dạng giống bé con nên được gọi là Bảo bảo Trần Ngôn Hâm ah~ =)) ta chết vì mắc ói quá =))

Bình luận về bài viết này